SAU CHIA TAY 💔
Sau chia tay, em vẫn nỗ lực bước tiếp, còn anh thì vẫn ngây thơ ở lại...
Lang thang vô định trên phố, từng khuôn mặt nhẹ lướt qua, bất giác đôi chân lại đưa anh về nơi chốn xưa cũ. Anh nửa muốn vào, nửa muốn chạy thật nhanh. Không phải là chạy khỏi nơi quán quen ta từng bên nhau hàng giờ, mà là chạy khỏi những ký ức thân thuộc đang cứ thế ùa về.
Chần chừ hồi lâu rồi cũng cố chấp tiến tới, anh nghiêng người để mở cánh cửa dù nó cũng chẳng quá nặng. Anh đáp lại ánh mắt sáng ngời của cô nhân viên khi thấy khách quen trở lại chỉ bằng cái gật đầu và nụ cười gượng gạo.
Một đen, đá, ít đường - anh vẫn trung thành như thế. Châm điếu thuốc, ngẩn ngơ nhìn vào làn khói mờ lơ lửng mà hoài niệm.
Con người ta cũng thật lạ ! Sau khi mọi thứ đã kết thúc, ta chẳng bao giờ dễ dàng chấp nhận nó, mà trong lòng lúc nào cũng không yên với ý nghĩ sống lại quá khứ đẹp đẽ kia. Ăn những món ta thích, nghe bản nhạc đã cùng nhau hát ca qua những đoạn đường chiều thu, la cà ở những góc phố mà cả đôi ta dìu nhau qua những cơn say và đôi môi ta nồng nhiệt khoá chặt khi từng hạt mưa vỗ trên mái hiên.
Rít một hơi như là nuốt bi thương, thả một hơi như đang thả hồi ức...
Anh thật sự không muốn nhớ, không muốn chấp nhận sự thật rằng ta đã mất nhau...